
Tôn Thờ
Khi em thức gıấc đã không còn anh
Hơi ấm tan đi nhanh gối chăn lạnh tanh
Không gian như đông đặc ô cửa kính sương vương nắng hắt
Bơ vơ trong căn phòng ôi hạnh phúc em không với tới
Anh như ánh sáng chói chang ngày đông
Như khúc ca em yêu vấn vương dịu êm
Anh yêu như khát vọng không chỉ có riêng em đắm đuối
Anh yêu như thiên thần như một giấc mơ em say mê
Nhưng chẳng bao giờ tay nắm tay chẳng bao giờ ôm lấy em (chẳng bao giờ)
Bước đi kề vai sát vai
Vậy người giữ chặt em chốn đây chặn đứng đường lui khó khăn (giữ chặt em)
Nhốt em vào trong dối gian
I’m home he said
I’m home he said
Anh yêu em người luôn nói bâng quơ
Khi em ngu ngơ lơ mơ trong tay anh đang ôm rất chặt
Anh yêu em người luôn nói đôi khi
Em quay lưng đi buông tay ngưng yêu thương anh như đã từng
Nhưng chẳng bao giờ tay nắm tay chẳng bao giờ ôm lấy em (chẳng bao giờ)
Bước đi kề vai sát vai
Vậy người giữ chặt em chốn đây chặn đứng đường lui khó khăn (giữ chặt em)
Nhốt em vào trong dối gian
I’m home he said
I’m home he said