
Không Mùa Đông
Không còn ai nhớ tiếng chuông chiều bên giáo đường vắng tanh
Và không còn ai nữa tới đây tìm nắng gió ngày cuối đông
Không mùa đông khác khi bóng người đã hết đường khuất xa
Và không mùa đông nữa không quay về nữa lối mòn dốc trơn
Không đành lòng dấu tâm ngoan bình yên mất rồi
Không giọt nước mắt chơi vơi mùa đông trắng
Không mùa đông ấy đôi tay ấm nồng giấc mơ
Và không mùa đông nữa thương tâm đã thừa bấy lâu
Không thì vẫn thế cơn mưa mùa đông đã về đấy thôi
Dù không thì cũng trót lớn lên vì tâm đã mòn mấy đông rồi
Không mùa đưa đón thôi không chờ mong bóng người sẽ qua
Và không bờ môi nóng run run vì chưa biết mình đã yêu
Không còn đan gió trong đêm mùa đông giá lạnh có nhau
Và không còn ấm cúng nghe mưa mùa đông giữa ngày rét căm
Không đành lòng đốt yêu thương ngày qua dẫu buồn
Không giọt nước mắt chơi vơi mùa đông trắng
Không mùa sương gió trăng cao cũng mờ vết đau
Và không đèn trên phố đưa đêm xuống cùng bóng nghiêng
Không thì vẫn thế cơn mưa mùa đông đã về đấy thôi dù
Dù không thì vẫn cũng chót lớn lên vì tâm đã mòn mấy đông rồi
Không còn ai nhớ tiếng chuông chiều bên giáo đường vắng tanh
Và không còn ai nữa tới đây tìm nắng gió ngày cuối đông
Không mùa đông khác khi bóng người đã hết đường khuất xa
Và không mùa đông nữa không quay về nữa lối mòn dốc trơn
Không đành lòng dấu tâm ngoan bình yên mất rồi
Không giọt nước mắt chơi vơi mùa đông trắng
Không mùa đông ấy đôi tay ấm nồng giấc mơ
Và không mùa đông nữa thương tâm đã thừa bấy lâu
Không thì vẫn thế cơn mưa mùa đông đã về đấy thôi dù
Dù không thì cũng trót lớn lên vì tâm đã mòn mấy đông rồi
Không mùa đưa đón thôi không chờ mong bóng người sẽ qua
Và không mùa môi nóng run run vì chưa biết mình đã yêu
Không còn đan gió trong đêm mùa đông giá lạnh có nhau
Và không còn ấm cúng nghe mưa mùa đông giữa ngày rét căm
Không đành lòng đốt yêu thương ngày qua dẫu buồn
Không giọt nước mắt chơi vơi mùa đông trắng
Không mùa sương gió trăng cao cũng mờ vết đau
Và không đèn trên phố đưa đêm xuống cùng bóng nghiêng
Không thì vẫn thế cơn mưa mùa đông đã về đấy thôi dù
Dù không thì vẫn cũng chót lớn lên vì tâm đã mòn mấy đông rồi
Vẫn cứ đến đông qua lại đông nữa
Vẫn cứ nhớ thế thôi thì tâm cũng đành
Không đành lòng nhón cơn đau triền miên trễ muộn
Không giọt nước mắt chơi vơi mùa đông trắng