Đêm Trắng


Một cảm giác khó hiểu trong tôi giữa đêm khuya lại ùa về
Ngồi nhìn thấy giây đông hồ tích tắc trôi qua chầm chậm lề mề
Trong làn khói trắng nặng nề mò mẫm từng bước vụng về
Giữa bóng đêm khắp bốn bề tôi bước đi như người hôn mê

Trong đầu lẩn quẩn bao nhiêu suy nghĩ khái niệm tình yêu duyên nợ
Tình không là thơ tình không là mơ tình yêu là mãi tóc vẫn bạc phơ
Mà tại vì sao ta cứ mãi ngu ngơ và cứ mãi dại khờ và cứ mãi vẩn vơ
Và cứ mãi mong chờ một hình bóng xưa ra đi trong mưa

Vẫn lác đác trong đêm đen hiện về
Bóng tối xuống cho tim tôi nặng nề
Bước chới với trong cơn mưa nhạt nhòa
Giờ biết đi về đâu đi về đâu

Nuốt nước mắt lăn trên môi mặn nồng
Cố giấu hết cơn đau chôn vào lòng
Cố níu kéo bao yêu thương muộn màng
Thì cũng như bằng không như bằng không

Từng đêm vắng từng đêm trắng từng đêm mong bước em quay lại
Từng tia nắng có hay chăng hoang mang tỉnh dậy khi sớm mai
Từng cay đắng từng lo lắng từng ngăn anh nghĩ suy trong đầu
Từng đêm trắng ngắm sao băng cô đơn trong đêm ôm nỗi sầu

Một cảm giác khó hiểu trong tôi giữa đêm khuya lại ùa về
Ngồi nhìn thấy giây đông hồ tích tắc trôi qua chầm chậm lề mề
Trong làn khói trắng nặng nề mò mẫm từng bước vụng về
Giữa bóng đêm khắp bốn bề tôi bước đi như người hôn mê

Trong đầu lẩn quẩn bao nhiêu suy nghĩ khái niệm tình yêu duyên nợ
Tình không là thơ tình không là mơ tình yêu là mãi tóc vẫn bạc phơ
Mà tại vì sao vẫn cứ mãi ngu ngơ và cứ mãi dại khờ và cứ mãi vẩn vơ
Và cứ mãi mong chờ một hình bóng xưa ra đi trong mưa

Vẫn lác đác trong đêm đen hiện về
Bóng tối xuống cho tim tôi nặng nề
Bước chới với trong cơn mưa nhạt nhòa
Giờ biết đi về đâu đi về đâu

Nuốt nước mắt lăn trên môi mặn nồng
Cố giấu hết cơn đau chôn vào lòng
Cố níu kéo bao yêu thương muộn màng
Thì cũng như bằng không như bằng không

Từng đêm vắng từng đêm trắng từng đêm mong bước em quay lại
Từng tia nắng có hay chăng hoang mang tỉnh dậy khi sớm mai
Từng cay đắng từng lo lắng từng ngăn anh nghĩ suy trong đầu
Từng đêm trắng ngắm sao băng cô đơn trong đêm ôm nỗi sầu

Oh baby sao em đi sao em đành đi
Anh nơi đây nhớ biết mấy nhớ một vòng tay
Đi trong đêm nghe đau thêm những ký ức bên em
Còn đọng lại một cuộc tình ngày nào quá ấm êm

Oh baby sao chia ly xin em đừng đi
Khi chia hai nhớ mãi mãi nhớ một bờ vai
Riêng anh thôi ôm đơn côi nuốt nước mắt trên môi
Như đang trôi về xa xôi em đã quên anh mất rồi

Một cảm giác khó hiểu trong tôi giữa đêm khuya lại ùa về
Ngồi nhìn thấy giây đông hồ tích tắc trôi qua chầm chậm lề mề
Trong làn khói trắng nặng nề mò mẫm từng bước vụng về
Giữa bóng đêm khắp bốn bề tôi bước đi như người hôn mê

Trong đầu lẩn quẩn bao nhiêu suy nghĩ khái niệm tình yêu duyên nợ
Tình không là thơ tình không là mơ tình yêu là mãi tóc vẫn bạc phơ
Mà tại vì sao vẫn cứ mãi ngu ngơ và cứ mãi dại khờ và cứ mãi vẩn vơ
Và cứ mãi mong chờ một hình bóng xưa ra đi trong mưa

Từng đêm vắng từng đêm trắng từng đêm mong bước em quay lại
Từng tia nắng có hay chăng hoang mang tỉnh dậy khi sớm mai
Từng cay đắng từng lo lắng từng ngăn anh nghĩ suy trong đầu
Từng đêm trắng ngắm sao băng cô đơn trong đêm ôm nỗi sầu

Từng đêm vắng từng đêm trắng từng đêm mong bước em quay lại
Từng tia nắng có hay chăng hoang mang tỉnh dậy khi sớm mai
Từng cay đắng từng lo lắng từng ngăn anh nghĩ suy trong đầu
Từng đêm trắng ngắm sao băng cô đơn trong đêm ôm nỗi sầu