Em Đi Vội
Vườn chưa khuya sao nghe tiếng nụ hoa nói ly kỳ
Kể tôi nghe cơn mơ đắng soi tin đen bình yên
Mùi hương trong không gian trắng dành riêng tôi một góc
Tôi không quen nghe mùi chung để phần chút nhỏ thôi
Và tôi ghi ơn em suốt đã với đôi tay lạ thường
Ân cần bên tôi lúc đáng thương tâm
Em sẽ không biến đi
Tim hoa từ lúc khô cằn
Em không về nữa ai còn yêu hoa giữ hương trinh bạch chờ tôi
Đêm hoa bừng vỡ trong vườn (bừng vỡ tan)
Em đi vội quá ai còn thương hoa mà giữ câu thề trăm năm
Và tôi ghi ơn em suốt đã với đôi tay lạ thường
Ân cần bên tôi lúc đáng thương tâm
Em sẽ không biến đi
Em đi lạnh ngắt không nhìn
Em đi từ lúc tôi ngồi ban khuya nói năng một mình buồn lo
Em đi từ lúc hoa về (từ lúc đó)
Em đi vội quá ai cần trông hoa để hương cho phần riêng tôi
Em đi lạnh ngắt không nhìn
Em đi từ lúc tôi ngồi ban khuya nói năng một mình buồn lo
Em đi từ lúc hoa về
Em đi vội quá ai cần trông hoa để hương cho phần riêng tôi