Vực


Em mang tôi sang bóng tối khác
Lau cho tôi khô vũng nước mắt
Rồi mang tôi treo treo giữa tiếng hát cháy lòng

Sau cơn mê ra ánh sáng mới
Ngực em ngân rung như tiếng chấp chới
Tôi nghe em hay tiếng vách đá thất thanh

Không biết đây là đâu
Không biết em là nhiệm màu
Em ban cho tôi mắt lấp lánh
Rồi ghim tôi treo lên phía vực sâu

Còn một tôi sau cơn giông bão
Đây còn một tôi không nơi nương náu mình tôi mà thôi
Rồi một đêm như đêm qua nữa
Em nhìn về tôi thân đang tan rữa đâu còn đâu còn

Mang tôi đi xa nhé bóng tối
Mang tôi treo lên chiếc giá mới
Để tôi căng ra như tấm bố vẽ lấm màu

Mang tôi đi xa những tiếng hát
Toàn nghe hơi lên như tiếng chấp chới
Em đem tôi đi suốt mấy kiếp cuồng phong

Không nhớ đây là ai
Không nhớ em là tình dài
Yêu nên cho tôi chút nước mắt
Rồi ghim tôi treo lên phía vực sâu

Còn một tôi sau cơn giông bão
Đây còn một tôi không nơi nương náu mình tôi mà thôi
Rồi một đêm như đêm qua nữa
Em nhìn về tôi thân đang tan rữa đâu còn đâu còn

Còn một tôi sau cơn giông bão
Đây còn một tôi không nơi nương náu mình tôi mà thôi
Rồi một đêm như đêm qua nữa
Em nhìn về tôi thân đang tan rữa đâu còn đâu còn